Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2021

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 5

Edit: Ninthtenth. Beta: Elinor. ------------------------- Thành phố A rất nhỏ, nhỏ đến mức cả bốn quận cứ mãi dùng chung ba cái trường tiểu học, đến năm 2026 còn chẳng cần xây thêm tàu điện ngầm nữa kìa. Khương Vong chọn bừa một quán net để vào đổi mới chứng minh thư của mình. Chứng minh thư được làm ở khu chợ ma của thành phố. Mấy năm nay vẫn luôn tồn tại một khu chợ ma ở các tỉnh thành, cũng không liên quan quá nhiều đến việc mê tín thời phong kiến, còn được biết đến là nơi dùng để thanh lọc những hành động thu nhập xám(*). (*)Thu nhập phi pháp. Đa số bọn trộm đồ và cướp giật đều thường tụ tập ở đây, rạng sáng tầm ba bốn giờ khi mọi người vẫn đang ngủ, nơi này mới khe khẽ mở cửa, rồi giải tán khi trời còn nhá nhem tối. Thật ra cảnh sát đã đến đây để thanh lọc cùng với cơn buồn ngủ của mình rất nhiều lần rồi, nhưng cảnh lực thời bấy giờ chưa đầy đủ, truy quét tội phạm chưa được triệt để, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc ba giờ sáng hôm nay, nhân lúc thằng quỷ nhỏ kia còn đang n

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 4

  Chương 4 Khương Vong vội vàng đáp ứng. "Cuối tuần này sẽ đi, yên tâm." Cúp điện thoại xong trở về phòng, Bành Tinh Vọng đã làm xong bài tập Toán, vụng về mà ký tên mẫu vào vở. Đứa nhỏ không hỏi gì, ngược lại Khương Vong lại nhịn không được nói một câu. "Thầy Quý gọi điện thoại lại đây." "Ai cơ?" Lỗ tai Bành Tinh Vọng dựng thẳng lên: "Thầy có khen em sao." "Thầy ấy kêu nhóc đi tắm nhớ rửa bùn trên người." Khương Vong lười nhác nói: "Viết nhanh lên, đợi lát nữa anh tẩy giúp nhóc." Bành Tinh Vọng nhanh chóng ừm một tiếng, lại quay về làm bài tập mà người khoe khoang trên ghế lay động nhẹ. TV nhỏ ở nhà nghỉ tổng cộng có bốn cái đài, trừ bỏ tin tức địa phương còn phát lại cả World Cup, hai đài còn lại đều là quảng cáo thực phẩm chức năng.  "Cách hay của thần y tuyệt thế ngàn năm!" "Một đợt trị liệu thận không mệt, ba đợt trị liệu chiến suốt đêm!” *Cho bác nào không biết thì thận yếu sẽ làm giảm ham muốn tình dục, ở

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 3

Hình ảnh
 Chương 3 "Mua England đá với Pa-ra-goay, 1-0." Khương Vong trở lại trạm cá độ bóng đá, buổi sáng còn dư lại có ba bốn người tụ tập ở đây uống trà, đánh bài. Có người nhận ra anh, làm như thân quen mà vẫy tay: "Người anh em, tới đánh một phen." "Không." Người đàn ông đem số tiền lẻ còn dư móc ra, đếm cũng chưa đếm mà đưa thẳng đến trước mặt ông lão: "Mua toàn England." "Bác Đằng à, bác mà cứ oán giận như thế sinh ý sẽ không tốt đâu." Ông bác nọ ngồi quạt bên cạnh cười rộ lên: "Bữa World Cup gần đây nhất, không nói đến đám anh em chúng ta rảnh rỗi đến đây xem trận đấu, cũng sẽ có vài gương mặt mới tới đây thôi." Bác Đằng lần này lấy tiền nhanh hơn nhiều, lúc xoát tiền cũng không quên ngẩng đầu nhìn Khương Vong.  Người thanh niên này vừa thấy có lẽ là cựu lính. Mắt ưng mày kiếm, còn dính một cỗ lệ khí không bình thường. "Đến từ tỉnh thành?" Khương Vong lấy bao Nam Kinh từ một người xa lạ bên cạnh, không chút để ý nói:

Ban ngày không hiểu ban đêm

Hình ảnh
Ban ngày không hiểu ban đêm ☆ Tác giả: Bát Bát. ☆ Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, đáng yêu, 1x1, HE. ✎Truyện được đăng duy nhất tại Blog và Wattpad của chủ nhà, vui lòng không đem đi nơi khác hay chuyển ver. WATTPAD Chương 1 - Chương 2 Chương 3 - Chương 4

Ban ngày không hiểu ban đêm - Chương 3

 Chương 3 Thời gian: hai phút sau Vị trí: Kí túc xá kế bên Sự kiện: Có một tiếng hét thảm. Nam diễn viên chính: tôi. Nam diễn viên phụ (tức người hét): A Khốc. Nguyên nhân: Sau khi tôi kể cho anh ấy nghe về trải nghiệm bi thảm của mình, anh ấy cười: "Em lại được công nhận là con gái à?" Lý do: Tôi đánh anh ta Kết quả: Tôi quyết định cùng anh ta tuyệt giao. Không phải vì anh ấy cười, mà là vì anh ấy đã nói thêm một lời! Anh ấy nói rằng tôi "một lần nữa" được công nhận là con gái. Có lẽ là do áy náy đi! Vài ngày sau, tên học trưởng ( Sau này tôi mới biết hắn ta là giáo thảo của trường, có cái tên khó nghe là Diệp Cảnh Phong ) đã cố lấy lòng tôi, mời tôi đi ăn cơm, giúp tôi soạn sách vở thay tôi giặt quần áo. Tôi tự dưng có cảm giác như một chủ nô lệ, sướng vãi! Thật ra bản thân tôi không phải là người keo kiệt, tôi cũng tính khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho hắn, nhưng đúng lúc này đã xảy ra một sự kiện không thể tha thứ. Khi tôi đang trong giờ học tiếng Trung, Diệp

Ban ngày không hiểu ban đêm - Chương 2

 Chương 2 Bởi vì có kinh nghiệm phi thường mà tôi hay gặp rắc rối lớn. Về sau đến tột cùng là tôi sẽ kết hôn với một tiểu nam sinh nhỏ xinh đáng yêu hay một mãnh nam. Vốn nghĩ ba mẹ sẽ cho tôi những đề nghị tốt nhưng sự thật chứng minh cầu người không bằng cầu mình. Mẹ nói bảo vệ đàn ông chính là trách nhiệm của đàn ông, ba thì lại nói được bảo vệ  là số phận của một anh chàng đẹp trai. Nhưng tôi vừa chuẩn men! Vừa là mĩ nam tử! Thật sự là khó làm.... Người ta nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhìn thấy bạn đi!  Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của tôi, đồng thời cũng là ngày đầu tiên của cuộc sống đại học, nghe nói bạn cùng phòng kí túc xá với tôi là một học trưởng rất được các cô gái yêu thích và là một anh chàng siêu đẹp trai đẳng cấp quốc tế. Trăm nghe không bằng một thấy, khi tôi mang theo một bọc túi lớn túi nhỏ đến ký túc xá (Các sinh viên năm nhất khác thì được cha mẹ gửi đến,  riêng tôi sẽ không cho bọn họ đến, nếu không nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn cùng oanh động, đây

Ban ngày không hiểu ban đêm - Chương 1

 Chương 1 Có câu nói tới đích là gì? Hình như đích của mọi người đều giống nhau là hạnh phúc, còn những người không may mắn có cái đích bất hạnh của riêng họ. Đúng vậy! Tôi nghĩ sẽ có người có thể lý giải được về cái đích bất hạnh của tôi. Tôi tên Bạch Y Phàm, khác với mọi người, tôi có cha và ba ba. Nhìn xem, tôi cũng là một cậu bé ngoan hiền có ba và có "mẹ". Cái gì? Bạn chúc mừng tôi vì có một gia đình bình thường? Thúi lắm! Có cái gia đình bình thường nào mà ba thì một đầu áo choàng tóc dài, da thì mịn đến mức nhìn còn ngon hơn cả thạch, đôi mắt câu hồn, cái mũi và miệng nhỏ xinh, eo thon, mông vểnh, má nó chứ so với cái người họ Trương nào đó còn muốn xinh đẹp hơn (?). Lại có gia đình bình thường nào mà "mẹ" thân cao mét tám, lúc nào cũng đeo găng gạ đánh nhau, cầm chiếc dao bếp đi chặt chém người nào đó? Ai đó hãy nói cho tôi biết tại sao ba tôi lại được xưng là "Thiếu nam sát thủ" còn mẹ tôi thì cả ngày bị chặn lại bởi một đám cuồng dâm, à không, là

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 2

 Chương 2 Khương Vong bỗng nhiên cảm thấy việc giảng đạo lý với chính mình năm 7 tuổi thực khó khăn. "Anh sẽ không bán nhóc." Anh chậm rãi nói: "Thật ra, anh là do mẹ của nhóc nhờ sang đây chiếu cố thân thích là nhóc, dựa theo bối phận mà nói thì anh là anh họ của nhóc." "Hiện tại nhóc đã an toàn." Bành Tinh Vọng đã nhiều năm không được gặp mẹ, giờ phút này dù đã đau đến mức đôi mắt ngấn lệ, vẫn còn ngẩng đầu lên nhìn anh. "Thật vậy sao?" Nội tâm Khương Vong nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cuối cùng cũng tìm được lý do thoái thác, ngữ khí rốt cuộc cũng ôn hoà đi một ít. "Ừ, kỳ thật anh lớn lên rất giống dì, nhóc nhìn kỹ xem." Bành Tinh Vọng tự hỏi vài giây. "Anh có thể gọi cho bà ấy không?" Khương Vong mặt không biểu cảm nói: "Anh không có di động." "Có cái điện thoại cố định ở chỗ lễ tân trước nhà nghỉ." "Đi ngủ đi." Bành Tinh Vọng vẻ mặt thất vọng, chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ "Anh quả nhiên

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 1

Chương 1 "Khương ca, tháng này em thực sự đã cố gắng hết sức rồi. Vẫn có một vài khách hàng cho rằng loại phòng không tốt và giá cả quá đắt, thật sự là nói không được." Đầu đinh run run lắc bộ âu phục rẻ tiền của mình, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. "Em biết việc thẩm định hiệu suất ở phía trên rất chặt chẽ, Khương ca giúp giúp em với, ở nhà em vẫn còn phải nuôi hai đứa nhỏ." Người đàn ông đưa lưng về phía hắn, tựa vào đèn đường hút thuốc không nói lời nào. Khói bốc lên là mùi của loại Hồng tháp sơn rẻ tiền, tùy ý run lên liền lác đác lưa thưa tán trên mặt đất, giống như tuyết khô. Đầu đinh nín thở vài giây, rồi lấy ra một xấp tiền đỏ có các góc cuộn tròn, đưa ra và cố nhét vào chiếc áo cũ mà người đàn ông đã mặc hơn mười năm. "Bỏ đi." Hai người bán hàng bên cạnh lộ ra ánh mắt hoảng sợ, khẩn cầu nói: "Khương ca——" "Cứ yên tâm trong hai tháng," Người đàn ông đem tàn thuốc dí lên cột đèn đường, âm thanh khàn khàn thâm hậu: "

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Văn án

Hình ảnh
Edit: Ninthtenth. Beta: Elinor. 《 Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình 》Tác giả: Thanh Luật. ----------------- [Chủ công văn, Cp là giáo viên dạy Tiếng Anh] [Lưu manh công x Ôn nhuận thụ, song mối tình đầu, HE] ----------------- Khương Vong bị rơi xuống hồ sau một vụ tai nạn xe, ngoài ý muốn phát hiện mình đã trở lại hai mươi năm trước. Năm 2006, giá nhà rẻ và ngành thương mại điện tử bắt đầu phát triển mạnh, cơ hội kinh doanh có ở khắp mọi nơi. Mà chuyện đầu tiên anh làm là cứu lấy bản thân năm 7 tuổi khỏi con ma men trong nhà. Đứa trẻ đỏ mắt khóc sướt mướt: "Anh... Anh định bán tui đi phải không, hức hức" Ai đó mặt mày bậm trợn* ném mạnh gói khăn giấy cho nhóc, ra ban công hút thuốc một mình. * Bậm trợn: Có vẻ dữ tợn, hung hăng, thường biểu lộ ra mặt như bặm miệng, trợn mắt, v.v... Khiếp, sao hồi nhỏ mình lại có cái nết gì kì vậy trời. *Ngọt ngào, hài hước, theo hướng chữa lành. *Nam chính có tính cách trái ngược hoàn toàn so với khi còn nhỏ. *Tag: Ngọt, Hài, Trưở