Ban ngày không hiểu ban đêm - Chương 1

 Chương 1


Có câu nói tới đích là gì? Hình như đích của mọi người đều giống nhau là hạnh phúc, còn những người không may mắn có cái đích bất hạnh của riêng họ.


Đúng vậy! Tôi nghĩ sẽ có người có thể lý giải được về cái đích bất hạnh của tôi.


Tôi tên Bạch Y Phàm, khác với mọi người, tôi có cha và ba ba. Nhìn xem, tôi cũng là một cậu bé ngoan hiền có ba và có "mẹ". Cái gì? Bạn chúc mừng tôi vì có một gia đình bình thường? Thúi lắm! Có cái gia đình bình thường nào mà ba thì một đầu áo choàng tóc dài, da thì mịn đến mức nhìn còn ngon hơn cả thạch, đôi mắt câu hồn, cái mũi và miệng nhỏ xinh, eo thon, mông vểnh, má nó chứ so với cái người họ Trương nào đó còn muốn xinh đẹp hơn (?). Lại có gia đình bình thường nào mà "mẹ" thân cao mét tám, lúc nào cũng đeo găng gạ đánh nhau, cầm chiếc dao bếp đi chặt chém người nào đó? Ai đó hãy nói cho tôi biết tại sao ba tôi lại được xưng là "Thiếu nam sát thủ" còn mẹ tôi thì cả ngày bị chặn lại bởi một đám cuồng dâm, à không, là một cô gái trẻ chặn lại đòi kí tên, còn bị gọi là "fan nam tính"?


CMN, hết cha rồi lại đến ba ba, thôi thì ít nhất cũng có một người có địa vị tạm coi là bình thường đi? Tôi chính là sinh ra ở cái gia đình chỉ có hai người là không bình thường như vậy đó. Ê, ba à, ba đang nói cái gì đó? Chúng ta là gia đình có 3 người không bình thường? Ba cho con một chút mặt mũi đi được không? Cho dù là sự thật cũng đừng có nói ra!  Trong mắt những người không biết sự thật, con vẫn là một người đẹp trai, quyến rũ và hào hoa! Chẳng lẽ ba không cần cho con mặt mũi nữa sao? Có chuyện này nếu không khách khí mà nói thẳng thì ba à, con có thể hạ ba chỉ trong một quyền thôi đó. Nếu ba không để tâm việc đó thì chúng ta có thể tiếp tục. Á M...Mẹ, con đâu có bắt nạt ba đâu! Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không cần kích động,  có chuyện gì từ từ nói, làm ơn bỏ con dao rựa kia xuống được không? A... Cuộc đời tôi đã kết thúc!


Haizz! Chỉ vì tôi sinh ra trong một gia đình biến thái này, không khéo có ngày cũng biến thái theo. Cho nên ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã đặt ra một mục tiêu lớn (làm ơn hãy đọc riêng hai từ này, cảm ơn bạn!), một mục tiêu thật thật vĩ đại, để cho thế hệ sau của tôi có một gia đình bình thường, tôi sẽ trở thành một ba ba ưu tú, cũng tìm một người cha tốt cho chúng nó, nhất định sẽ làm được! Vì sao không tìm một cô gái dễ thương để làm vợ á? Dốt lắm! Làm người không thể đòi hỏi quá cao! Một bước lên trời như thế nào có thể? Phải thực tế, thực tế lên bạn ơi. Ông Đác-uyn ở 《 thuyết tiến hoá 》 cho chúng ta biết rằng một chút tiến hóa là một tiến bộ lớn. Còn chuyện gả con gái thì cứ giao cho đứa con trai tương lai của tôi đi!


La la ... tương lai của em không phải là mơ, trái tim tôi dõi theo hy vọng ... 


Kỳ thật cho tới nay, tôi vẫn luôn tự hào vì ba mẹ có một người con ngoan như tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn có một chuỗi chiến tích huy hoàng.....


Hồi bốn tuổi,


Tôi thấy đứa bé ở nhà dì hàng xóm thật dễ thương, nó giống như một chiếc bánh bao, vừa trắng lại vừa béo, vẫn là do chó không quan tâm tới hàng hiệu. Vì thế mà tôi mới tò mò muốn nếm thử, không thể trách tôi, lúc ấy hẳn là tôi có chút đói! Kết quả là em trai đó khóc lên vì đau đớn, còn đá tôi một cước.


Tám tuổi


Tôi anh dũng vô cùng, làm một anh hùng cứu mỹ nhân, giải cứu cho một bé trai lớp một phấn nộn khỏi một chú chó con. Kể từ đó, tôi đã giành được vinh dự được nắm tay bé con của mình đến trường và sau giờ học. 


Mười ba tuổi


Tôi phải chuyển nhà, anh trai hàng xóm mới khen tôi thật dễ thương, bảo tôi giống như một chiếc bánh mì kẹp thịt của McDonald. Nhìn cái người một bụng đen tối kia,   Hamburger  liệu có đẹp trai được bằng tôi không? Bánh su kem còn giống hơn á! Cho nên, hắn liền lấy lí do đói bụng mà cắn tôi một ngụm. Hừ! Muốn chiếm tiện nghi của tôi ư? Một quyền bên trái, rồi hướng lên phải, cả một đám dám khiêu khích tôi đều đang gặp nguy hiểm.


Mười chín tuổi


Một đàn anh lớn tuổi hơn tôi đã cứu tôi khỏi miệng một con chó lớn mà khi ấy tôi đã sợ đến phát khóc. Sau đó, tôi buộc phải cùng anh đến trường và đi học về với lý do trả ơn cứu mạng.


Là luân hồi? Hay quả báo? Chúa mới biết……


Chương tiếp

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 1

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình