Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2021

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 8

Hình ảnh
 Chương 8 Tác giả: Thanh Luật. Edit: Ninthtenth. Beta: Elinor. -------------------------------- Nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng đã thêm hai số không, vài lần nữa chắc sẽ biến thành sáu chữ số, Khương Vong quyết định dẫn nhóc tì đi mua ít quần áo. Anh đang dần trở nên nổi tiếng ở thị trấn này. Theo lẽ thường thì người có nhiều tiền vậy phải dọn đi từ lâu rồi mới đúng. Hơn một trăm nghìn tệ là đã đủ để mua một căn nhà lớn trên tỉnh, một con xe mới, và còn có thể làm vốn liếng giúp cho thằng bé được học tại một ngôi trường danh giá nữa. Vài người thân quen với Khương Vong cũng từng hỏi, sao không đem thằng bé đi mà nở mày nở mặt với thiên hạ. Người đàn ông vuốt cọng cỏ dại, không đáp. Cùng lúc đó, bên dịch vụ chuyển phát nhanh Tốc Phong đã nhanh chóng cắm rễ trong thành phố, hai chi nhánh khác nhau ở thành Bắc và thành Nam cũng vừa khai trương, không nói đến việc có hồ sơ theo dõi quá trình, đồ vật quý giá bị hư hỏng hoặc làm mất sẽ phải bồi thường gấp ba lần, thế mà âm thầm chẳng một

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 7

Hình ảnh
 Chương 7 Tác giả: Thanh Luật. Edit: Ninthtenth. Beta: Elinor. ---------------------------------------- "Vẫn còn mấy mục vẫn chưa đạt tiêu chuẩn." Cây bút bi màu xanh lam viết bốn năm trị số ra, lời nói cũng chẳng thèm uyển chuyển: "May mà tới sớm, nếu không sau này lớn dần, thì đứa trẻ này lãnh đủ." Khương Vong gật đầu nói phải, rồi xoay người dắt thằng bé đi lấy thuốc, xem danh sách thật kỹ càng. Thiếu cả kẽm lẫn canxi, lúc nhỏ bị bỏ đói thế này mà khi trưởng thành vẫn có thể cao lên được, việc này phải nói lời cảm ơn đến nhà ăn của trường cấp Hai vì đã cho ăn cơm canh không giới hạn. Anh đi được vài bước mới phát hiện cái đuôi nhỏ không đuổi kịp, dừng lại gọi: "Tinh Vọng?" Thằng bé lật đật chạy lại với cái miệng chùng xuống, trông cực kỳ khó chịu và còn hơi khổ sở nữa. Khương Vong ngồi xổm xuống nhìn nó: "Không thoải mái hả?" Nhóc lắc đầu. "Ghét bệnh viện à?" Bành Tinh Vọng gật đầu lia lịa. Nó tự lý giải vị bác sĩ Phó Chủ nhiệm Khoa

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 6

  Chương 6 Edit: Ninthtenth. Beta: Elinor. -------------------------- Khương Vong không ngờ anh cứ thế xách cha ruột lên như xách một con chim cút vậy. Cha Bành ăn hiếp kẻ yếu nhiều năm trời, mà giờ lại bị mất mặt hồi lâu trước một đám trẻ con, lúc được thả xuống đất mặt ông ta đỏ bừng lên rồi còn mắng thêm vài câu nữa. Khương Vong vô cảm nhích tay một cái, người nọ lập tức nín thin, rụt cả cổ xuống. "Tôi là thân thích của mẹ nó nhờ qua." Anh quyết định vẫn nên giải thích đôi chút: "Tới đây để chăm sóc cho thằng bé kia." "Khi nào ông có thể sinh hoạt như một người bình thường, thì hẵng đến chỗ tôi đón Bành Tinh Vọng về." Cha Bành liếc xéo anh một cái rồi cất bước đi luôn, trên mặt còn vẻ mất tự nhiên phiếm hồng như say rượu. Trò khôi hài mới kết thúc không bao lâu chủ nhiệm lớp đã vội vã chạy tới, tính tình quý bà họ Hứa này đó giờ chẳng tốt đẹp là bao, vừa thấy người đã tuôn một tràng đạo lý vào mặt thầy Quý. "Cậu làm thầy giáo kiểu gì vậy? Không th