Ban ngày không hiểu ban đêm - Chương 3

 Chương 3


Thời gian: hai phút sau


Vị trí: Kí túc xá kế bên


Sự kiện: Có một tiếng hét thảm.


Nam diễn viên chính: tôi.


Nam diễn viên phụ (tức người hét): A Khốc.


Nguyên nhân: Sau khi tôi kể cho anh ấy nghe về trải nghiệm bi thảm của mình, anh ấy cười: "Em lại được công nhận là con gái à?"


Lý do: Tôi đánh anh ta


Kết quả: Tôi quyết định cùng anh ta tuyệt giao. Không phải vì anh ấy cười, mà là vì anh ấy đã nói thêm một lời! Anh ấy nói rằng tôi "một lần nữa" được công nhận là con gái.


Có lẽ là do áy náy đi! Vài ngày sau, tên học trưởng ( Sau này tôi mới biết hắn ta là giáo thảo của trường, có cái tên khó nghe là Diệp Cảnh Phong ) đã cố lấy lòng tôi, mời tôi đi ăn cơm, giúp tôi soạn sách vở thay tôi giặt quần áo. Tôi tự dưng có cảm giác như một chủ nô lệ, sướng vãi! Thật ra bản thân tôi không phải là người keo kiệt, tôi cũng tính khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho hắn, nhưng đúng lúc này đã xảy ra một sự kiện không thể tha thứ.


Khi tôi đang trong giờ học tiếng Trung, Diệp Cảnh Phong bất ngờ đến lớp chúng tôi để dự thính, tôi có thể thấy nữ giảng viên ba mươi mấy tuổi còn ăn mặc trẻ trung kia rất là hưng phấn, ngay lúc tôi đang quan sát tên Diệp Cảnh Phong với khuôn mặt đẹp trai kia, đang nghiên cứu cách đánh hắn ta thật mạnh trước khi tha thứ cho hắn thì giảng viên đã gọi tôi lên để trả lời câu hỏi (sau đó tôi mới phản ứng lại thì ra là cô giảng viên thấy khó chịu khi tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cô ấy thích):

"Mời bạn học giải thích một chút từ 'Khổng' trong 'Khổng võ hữu lực' là có ý tứ gì?"


"Cái này, ừm, ở trong tiếng trung, từ 'Khổng' tuyệt đối không liên quan đến thánh nhân Khổng Tử lão gia gia rồi." Tôi một bên nói lung tung để kéo dài thời gian, một bên thì ném mị nhãn với tiểu MM (MeiMei: em gái) ở bên cạnh và tôi lập tức đạt được câu trả lời mình muốn: 

" Từ 'Khổng' này tự là thực, ý tứ là phi thường, 'Khổng võ hữu lực' là hình dung người phi thường có dũng lực." Perfect 100%!


Thực rõ ràng, người phụ nữ bị ghen tuông làm mờ mắt sẽ không tính toán cứ như vậy mà buông tha cho tôi, cô lại hỏi tiếp:

" Anh có thể nói một từ hoặc một câu khác cũng dùng từ 'Khổng' này được không?".


Tôi thề, tôi lúc ấy thậm chí còn không hề nghĩ ngợi gì, thật sự, căn bản chính là buột miệng thốt ra ba chữ: "Em khổng soái!"


Ở thời điểm mà mọi người còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu đó là gì, Diệp Cảnh Phong đã cười rồi, nụ cười trên khuôn mặt hắn như có khả năng truyền nhiễm và nó lập tức gây ra một tràng cười lớn. 


Tôi không phục, tôi ủy khuất, tôi nói tôi phi thường soái, chẳng nhẽ tôi sai?


Trong sự kiện này, tôi tổng kết lại chút, Diệp Cảnh Phong đã mắc tổng cộng năm sai lầm: 


Thứ nhất, hắn ta không nên đến phòng học của chúng tôi để dự thính.


Thứ hai, hắn không nên dụ dỗ tôi phải ảo tưởng gõ hắn một bút.


Thứ ba, hắn ta không nên lớn lên quá đẹp trai như vậy đi hấp dẫn các giảng viên nữ, khiến cô ấy ghét tôi.


Thứ tư, hắn ta không nên cười lên ngay lúc tôi trả lời xong câu hỏi, đặc biệt là câu hỏi này, liên quan đến ngoại hình đẹp của tôi.


Thứ năm, hắn không nên cười có sức cuốn hút như vậy, kéo theo các học sinh khác cũng cười theo.


Dựa vào năm điều trên, tôi quyết định ------- không tha thứ cho hắn!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình - Chương 1

Xuyên về hai mươi năm trước tự nhận nuôi mình